Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

ẢO THỰC MONG MANH


 
     

Ai bảo em không về từ dạo đó 

Để đò tình  đã lỡ một lần sang ?
Hạ đi qua ...còn lại bóng thu vàng
Mong manh quá ...
                giữa hai miền  ảo - thực.


Ta  chôn kín niềm riêng trong vô thức

Khi tim mình  hừng hực lửa yêu đương
Ta nâng niu xoa nhẹ đóa vô thường
Sợ làm vỡ sắc hồng đang có được.

Giá gặp nhau từ muôn nghìn kiếp trước

Vườn tình yêu sẽ  rực rỡ  sắc màu
Thương làm chi ... Mơ mộng được gì đâu ?
Khi trái cấm chỉ ngọt ngào một nửa...


Biết bể yêu vẫn dạt dào chan chứa

Nhưng sông thương còn cứ mãi ngại ngùng
Không dám đem dòng nước để hòa chung
Bởi sông sợ lòng mình rồi cũng cạn .

Thôi cứ để biển cùng sông bầu bạn

Ngắm thuyền mơ theo ngày tháng trôi qua.
Để hương tình cứ ngào ngạt loang xa...
Để sóng lòng cứ dào dạt tràn  qua. ...
                                                    ( Trưa 30 /08 / 2012 )
                    


Tình ra đi để kẻ thương người nhớ 
Mơ mộng nhiều rồi để lại cô liêu 
bến sông xưa mây nắng vắt hồng điều 
Mà ngăn cách giữa hai bờ ảo thực      (  NGÀY MAI TRỜI LẠI SÁNG )


Nếu từ thuở ấy mình gặp nhau.
Để hai ta không lỡ nhịp cầu...
Để đoạn đường ta cùng có nhau 
Để hai tim - cùng chung một nhịp
Để đêm về - hồn không trăn trở.
Nhưng - giờ thì đã lỡ vỡ rồi.
anh em hai người ở hai nơi
Vì cách ngăn hai bờ ảo thực   
( NGƯỜI KHÔNG CÓ NỤ CƯỜI )



.."Ai bảo em không về từ dạo đó 
Để đò tình đã lỡ một lần sang ?
Hạ đi qua ...còn lại bóng thu vàng
Mong manh quá ...
giữa hai miền ảo - thực...."

Trong cuộc đời nào mấy ai biết được
Ảo-thực_mong manh ranh giới vô chừng
Khoảnh khắc nào trong ảo ảnh lung linh
Đời thực đắng cay trong mong manh nỗi nhớ...

                          (PHAN LAN HƯƠNG )



"Thôi cứ để biển cùng sông bầu bạn
Ngắm thuyền mơ theo ngày tháng trôi qua.
Để hương tình cứ ngào ngạt loang xa...
Để sóng lòng cứ dào dạt tràn qua. ."

Dẫu cuộc đời muôn vạn đóa hương hoa
Sao ta vẫn băn khoăn miền ảo-thực
Mong xoa dịu chút gì nơi ký ức
Của một thời mơ mộng ...mãi trong ta !!

                 ( HOA THỦY TIÊN ) 
Ai bảo anh không về từ dạo đó
Cho biển xưa sóng vỗ bạc đầu
Cho cánh buồm rong chơi mãi về đâu
Cho ngập ngụa hai miền quên-nhớ
Tình yêu xưa anh vô tâm dẫm vỡ
Để nhạt nhòa những chiều tím bơ vơ
Để dòng thơ tìm kiếm mãi ý thơ
Mà ngờ nghệch quên mình đã mất
Ta mất nhau là điều rất thật
Trong chập chùng những giấc mơ hoang
Trong miên man hai nẻo mất-còn
Em vẫn thấy con tim mình khao khát
Ân tình thôi đã rồi...vỡ nát
Lửa yêu đương tắt lạnh tự bao giờ
Đóa vô thường thôi cũng...xác xơ
Bờ bến cũ cũng phủ màu sương khói
Em đã quên khi lòng còn đau nhói
Những hương nồng em đem gói vào tim
Cho anh ra đi vào chốn nổi - chìm
Rồi anh biết nơi nào bình yên nhất
Ta mất nhau đã là điều rất thật
Còn lại gì...một kỷ vật mỏng manh
Biển ngày xưa vẫn thế  cứ yên lành
Nhưng hai đứa đã thành hai thế giới.

                           (THÚY VOI )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét