Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

KHOẢNG CÁCH


      images
                         ( Cảm tác " Tình trăng nước" của Mia Lùi")


         Anh không là trăng thu

         Mà em làm bến nước.
        Trăng  làm sao hiểu được
         Nước đục ,trong thế nào?

         Anh không phải trời cao
         Mà em là ngọn gió.
         Gió làm gì  hiểu rõ
        Trời bao nhiêu tầng cao?

        Trăng xinh cần bến nước
        Gió  lộng  cần trời cao 
        Mà 
        em  -  anh 
       Tại sao
        vẫn không gần nhau được ?
  
                                     ( Viết xong trưa  15/06/2012 )
 
              
             

         


            NHƯ MỘT LỜI CHIA TAY..

               ( Tím Bằng Lăng Facebook)

Như một lời chia tay!
Có lẽ nên gọi thế chăng? Dù bài thơ không có chữ chia tay nào?
Dường như trong toàn bộ bài thơ ,mối quan hệ giữa trăng - bến nước - con gió - trời cao chẳng đủ để buông từ "chia tay". Vậy mà trong cảm nhận của tôi, những hình ảnh ấy đã 
tự thân làm một cuộc chia tay với nhau rồi. Vì sao vậy nhỉ?
"Trăng" - "bến nước", "Gió" - "Trời cao" đã làm một cuộc hành trình ngược nhau trong tình yêu. Cứ tưởng là gần mà lại xa. Cứ tưởng là thành đôi mà lại dang dở. Vì trăng không biết "nước đục trong thế nào", vì gió không hiểu "trời cao bao nhiêu tầng". Đã không hiểu thì làm sao chung một hành trình? Dẫu cho bến nước vẫn trong veo chờ đợi, dẫu cơn gió vẫn miên man thổi qua những góc khuất của trời xanh...
Trong mối quan hệ ấy, "Anh" và "em" cũng thế. Anh không là trăng nên không thể hiểu em. Anh cũng không là trời cao nên em không thể hiểu anh. Khoảng cách ngày càng xa vời vợi. Khoảng cách càng xa, câu hỏi càng day dứt "Tại sao vẫn không gần nhau được"? Tại sao? Hỏi chỉ để hỏi thôi. Bởi thực ra không ai có thể trả lời được. Làm sao có thể trả lời cho một câu hỏi mà câu trả lời không thuộc về mình?
Dẫu có nhiều nhân vật đến thế thì bài thơ này vẫn là lời độc thoại nội tâm. Không phải cho người khác. Mà cho mình. Thế nên lời thơ càng khắc khoải.

Cuộc - chia - tay - một - mình đã kết thúc. Vẫn đọng lại đâu đó cái day dứt, nuối tiếc. Không có đau buồn. Không có oán trách. Càng không có cái dư vị cay đắng đến tuyệt vọng như những cuộc tình khác khi chia tay. Vì thế, tôi mới gọi "Như một lời chia tay" chăng? Chỉ như là chia tay thôi. Chứ thực ra không phải...
Bởi dẫu sao : "Trăng xinh cần bến nước/ Gió lộng cần trời cao".... Vẫn cần chứ trong cuộc đời những phút giây như thế. Để nhận ra ta là ai? Ta thế nào? Tại sao ta như vậy? Tôi mượn câu của Trịnh Công Sơn : "NGÀY SAU SỎI ĐÁ CŨNG CẦN CÓ NHAU"...



BLOGYHOO " MÍA LÙI"

Anh không là trăng thu
Thì anh là con sóng
Sóng vỗ ru thuyền mộng
Lãng du khắp biển trời
Anh không là mây trôi
Thì anh là con nắng
Nhuốm muà thu lãng mạn
Vương sắc lá thu vàng
Trăng soi nước xốn xang
Đâu phải cần trong đục
Gió lộng cùng mê mải
Bởi cảm xúc còn say
Tình thơ đẹp tháng ngày
hồn thi nhân ngây ngất...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét