Nửa đêm ...
Ta bỗng giật mình
Quờ tay ôm gọn bóng hình hư vô
Bể đời còn lớp sóng xô
Ập vào giấc mộng vỡ bờ lặng câm.
Gối đêm quạnh quẽ âm thầm
Hứng giọt lệ đá rơi ngầm trong tim
Mõi rồi vó ngựa cánh chim
Sầu đong gối chiếc
dõi tìm bóng xưa!
( 3giờ ngày 24/10/2012 )
Nửa đêm trở giấc nhớ người yêu
Ai hơn bạn nữa sướng quá nhiều
Thôi đừng than thở bao người xót
Đã có nàng thương lại còn kiêu.
(TÂM TÂM )Nửa đêm ...
Ta bỗng giật mình
Miên man một nụ cười xinh thưở nào
Tóc dài trong gió xôn xao
Má hồng e lệ ngọt ngào hương hoa..
Nửa đời biền biệt cách xa
Đêm nay..lệ bỗng nhạt nhòa dáng ai..
( NGỌC )
Nửa đêm thức giấc giật mình
Ngoài kia tiếng gió thì thầm...ngỡ ai ?
Đâu đây thoang thoảng hương NHÀI
Tưởng như mái tóc em cài hôm nao.
Trong lòng nỗi nhớ cồn cào
Âm thầm mong đợi người sao không về ?
Ngủ đi cho giấc vuông tròn
Một vuông tròn biết ai còn nhớ ai
Đêm dài rồi lại ban mai
Cuộc đời thì vẫn trên vai cuộc đời!
Một vuông tròn biết ai còn nhớ ai
Đêm dài rồi lại ban mai
Cuộc đời thì vẫn trên vai cuộc đời!
Nửa đêm em thức giấc .
Nửa đêm em trông đèn
Thao thức nỗi nhớ người
Cách biết một phương trời.
Biết bao lần gọi tên em
nữa đêm gối mộng buồn tênh một mình
giọt buồn sao cứ rưng rưng
chờ mong khắc khoải cuộc tình... đã xa...
" Nửa đêm ...
Ta bỗng giật mình
Quờ tay ôm gọn bóng hình hư vô "
- Bà xã tướng chồng mình mơ
Lồng cho cái gối...tha hồ mà ôm !!!
Nửa đêm em trông đèn
Thao thức nỗi nhớ người
Cách biết một phương trời.
Biết bao lần gọi tên em
nữa đêm gối mộng buồn tênh một mình
giọt buồn sao cứ rưng rưng
chờ mong khắc khoải cuộc tình... đã xa...
" Nửa đêm ...
Ta bỗng giật mình
Quờ tay ôm gọn bóng hình hư vô "
- Bà xã tướng chồng mình mơ
Lồng cho cái gối...tha hồ mà ôm !!!
Thành pho tượng đá rêu phong đợi
Ôm nỗi sầu chỉ bởi vì thương
Bao đêm thức trắng canh trường
Tình yêu hóa đá tỏ tường trang thơ.
Ôm nỗi sầu chỉ bởi vì thương
Bao đêm thức trắng canh trường
Tình yêu hóa đá tỏ tường trang thơ.
Ngày mới thật vui và không còn ngóng đợi bóng hình ai nữa Bạn nhé !
Trả lờiXóaCảm tác cùng bài thơ: “ĐỢI BÓNG HÌNH AI”
Trả lờiXóacủa tác giả MĐ:
ĐI TÌM DÁNG NGƯỜI XƯA
Hoàng hôn em bước trên đường
Dáng chiều đã nhuộm , hạt sương mờ mờ
Chân trần em bước hư vô
Ngập trong cõi nhớ ngay xưa dáng NGƯỜI!
Gió đưa nhè nhẹ bờ vai
Sương giăng trắng nhạt lối dài bước chân
Mỏi rồi hai gót chân trần
Mềm trong cát bụi vẫn không thấy NGƯỜI!
Hết (Đàm Quyên, 20/9/2013)
Đêm về ngắm ánh trăng sao
Trả lờiXóaBài thơ người viết lòng chênh chao buồn...