Xưa:
Đêm...
Rất khuya...
Hoang vắng...
Giữa rừng sâu
Tĩnh lặng ...
Một bác tiều phu
Ngã nhào xuống hố
Lạnh và đau
Suốt đêm thâu
Khóc gào ...
Mong có người qua xin cứu
Gặp được người rồi
Khấp khởi mừng vui
A ha ! sống đến nơi rồi ...
Nhưng ôi thôi...
Người đưa mắt nhìn qua
Xót xa , nhân từ, thương cảm ...
Nhưng còn cứu bác lên ư , ta chẳng dám
Vì sợ chân mình ngập xuống hố giữa rừng xanh !
* *
*
Cũng tại chốn oai linh...
Một con hổ nhe nanh
Lượn mình
giương vuốt sắc
Nó gầm lên
khiến không gian im bặt ..
...như tờ
Tưởng chết chóc đến nơi
Nhưng không ai có thể ngờ...
Đó là mầm sống....
Nó quỳ mọp dưới chân bác tiều phu già
Nước mắt lưng tròng...
xúc động
Rồi gục đầu giong tiếng rống:
“Bác có cần tới hổ cõng đi không?”
* *
*
Ta nghe tiếng hổ rền vang
mà day dứt mãi trong lòng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét