Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

VẾT THƯƠNG KHÔNG LÀNH



                                     

                    Theo sự  yên lặng không lời
                       Trong đời:
          Nước vẫn cứ âm thầm  chảy ,
          Thuyền vẫn lặng lẽ cứ trôi,
          Gió vẫn cứ  thản nhiên  thổi
          Lá vẫn  cứ  miệt mài rơi,
          Mây  đen  vẫn  giăng kín bầu trời
          Mưa ! Mưa !
          Biển   gầm giận dữ 
          Bão tố!...

          Nhưng rồi sau đó...
          Trời vẫn vời vợi màu xanh,
          Đất vẫn lại mát lành ,
          Biển vẫn ru khúc nhạc yên bình ,
          Và đời vẫn rộn vui tiếng hát...

           Còn chuyện của chúng mình
          Trong câm lặng...
           Anh ơi !: lại khác.
           Vết thương lòng
           từ nơi người bội bạc
           mãi cứ xoáy sâu
           làm em đau
           không làm sao lành được.
          Như  sẽ chẳng có ai 
          vá lại nỗi bầu trời.?

                    
  
                       

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét